Trở về khung trời cũ
Tìm lại dấu chân xưa
Gót giày không in lại
Lòng chợt nhớ bâng khuâng .
Phố cũ đã thay tên
Ánh đèn vàng hiu hắt
Người đi về phía trước
Bước chân buồn trong đêm.
Trở về khu phố cũ
Tìm lại bóng người xưa
Cụm cúc vàng tàn úa
Thêm một mùa thu qua
Nhíu mày cay đôi mắt
Nước mặn nào đã chảy
Có phải người đang khóc
Qua rồi ngoài tầm tay .
Khu phố cũ chiều nay
Đã một thuở đong đầy
Hồn dâng cao chất ngất
Mối tình chấp cánh bay …
............Hắn ngồi kiểm điểm lại bản thân , tại sao 3 năm trong quân đội mà đổi ba lần qua hai vùng chiến thuật , bây giờ sáng sáng , chiều chiều , về đây chờ nhận sự vụ lệnh , rồi không biêt sẽ đi đâu .
Trong Quân đội , trường hợp này chĩ dành cho các ông ba gai , ba trợn , còn bản thân hắn thì không , trình diện Sự Vụ Lệnh đúng ngày , trả phép đúng ngày , ba năm qua chưa hề bị phạt , nhưng tại sao?
Hắn suy nghĩ mãi không tìm được câu trả lời .
Ba năm trước hắn nhận sự vụ lệnh ra trình diện Bộ chỉ huy C 1 /Lực Lượng Đặc Biệt .
Tại đây hắn chuyển đến trại Nông Sơn được tám tháng , lại nhận lệnh thuyên chuyển lên Bộ chỉ huy C2.
Hơn hai năm tại C2 hắn đã qua hai trại , Darktô , Đức Lập . Bây giờ lại bị triệu về đây chờ lệnh mới .
Sáng nay lại có thêm mấy người cùng lãng vãng trước cửa phòng Tỗng Quãn Trị , rồi lang thang ra khu nhà để xe , hắn lắng tai nghe họ nói chuyện , té ra cũng giống nhau , họ về từ các C , một anh Hạ Sĩ Quan có người bà con làm việc tại phòng ba nói , đang chuẫn bị quân số để thành lập Toán A 183 , để đi An Khê , thuộc B11 / C 2 .
Nghe mấy ông Thượng sĩ già , vào lính từ thời Pháp nói rằng :
( An Khê là nơi nước uống vô cùng độc , đàn ông bụng phình ra như bị bệnh cổ trướng , nước da xanh mét , ở đó có trại Cữu Sừng của quân đội Pháp thành lập gọi là trại Trừng giới , giống như Lương Sơn Bạc trong truyện Tàu , là nơi tập trung các anh hùng hão hán , coi trời bằng vung , ai được đưa đến đó gọi là bị đày . Đèo An Khê cũng là nơi mà 1 Tiểu Đoàn lính Pháp đã lọt vào ổ phục kích của Việt minh V.V..và V.V…) .
Toàn là những chuyện thêu dệt về địa danh nầy .
Hắn tìm tấm bản đồ coi lại , An Khê thuộc chi khu An –Túc nằm trên quốc lộ 19 từ Pleiku về Qui Nhơn , ở giữa dèo Măng Giang và đèo An Khê .
2
Qua khỏi đèo An Khê là huyện Phú Phong tĩnh Bình Định , một tỉnh khét tiếng Việt Cọng .
*
***
Sáng nay nhận lệnh 11 giờ ngày mai ra phi trường , sẽ có Trưỡng và phó Toán đón tại phi trường An – Khê .
Bảy người ngồi chờ trong phi trường Nha Trang mãi hơn 4 giờ chiều mới có máy bay . An Khê là phi trường dả chiến , chỉ dành riêng cho các lọai phi cơ vận tải nhẹ , cho nên vủ khi và quân trang phải 1 chiếc máy bay khác đưa đi sau .
Chiếc Ca-Ri-Bu bay lượn nhiều vòng , rồi thụt xuống rất nhanh đến thót cã ruột , hai bánh chạm mạnh mặt đất và thắng gấp , cũng nhờ dây an toàn không thôi người ngồi bị hất dồn mạnh ra trước.
Đã gần 6 giờ chiều , họ đứng đợi trong căn nhà tiền chế vắng hoe tại phi trường dả chiến An-Khê , những sợi nắng vàng hiu hắt sau dãy Trường Sơn như nuối tiếc một ngày tõa sáng , đang vẫy tay chào trả không gian lại cho màn đêm .
Trời mùa hè thời tiết An Khê thật lạ , không mưa nhưng sao quá lạnh , ai nấy run cầm cập , mấy ông Thượng sỉ già đã nói đúng (chướng khí ) càng nắng càng rét .
Nhìn chiếc điện thoại móc trên vách ván đóng một lớp bụi dày, loại điện thoại dây không có số , hắn nhấc máy lên , tiếng rồ trong máy rất to làm hắn giật mình , một tràng tiếng Mỹ đã gài sẵn của Tỗng đài phát ra , suy nghĩ một lúc rồi hắn móc ống liên hợp lên chổ củ vì chẵng biết gọi cho ai . Xa xa về phía cuối phi đạo đám bụi mù bay lên , chiếc xe nào đó đang chạy, nhìn đồng hồ đeo tay hắn nói với mấy người lính .
- Chăc không ai đón mình nữa rồi , phải tìm đường ra ngoài kiếm chi ăn , sáng nay uống ly cà fê cho đến bây giờ chẵng có chi trong bụng , hết chịu nỗi rồi .
Trời đã nhá nhem tối , họ hối nhau đi nhanh , băng ngang qua phi đạo , những tấm ry sắt đan nhau trãi dài để làm đường băng cho phi cơ lên xuống
.Họ tần ngần trước một con đường đất đỏ nhiều ổ gà có nhiều đường xói mòn cắt ngang do mưa , không biết đi bên nào , nhìn qua
3
trái những ngọn đồi trọc đã được khai quang , xa xa là màu xanh của rừng già , không thấy nhà cữa , nhìn qua phải cũng vậy .
Một người nói :
- Cứ đi đại , tới đâu đó thì tới , nếu không quay ngược lui lại .
Một người khác cười trêu chọc :
- Tưỡng chi hay , té ra là vậy , tới không được thì lui , cho đến sáng mai vẫn lui tới nơi nầy .
Họ chầm chày may rủi , đi bộ gần cã giờ đồng hồ mới gặp được con đường nhựa cắt ngang , chắc chắn đây là con lộ chính của căn cứ nầy , cã một vùng ánh sáng phía trước , họ đi về hướng đó , 20 phút sau mới nhìn ra những bóng đèn pha của cổng chính .
Cái cỗng nằm giữa không biết bao nhiêu lớp kẻm gai .
Họ xuất trình giấy tờ cho hai nhân viên Quân Cảnh ( MP) Hoa Kỳ ,
Người MP. gọi điện thoại đi đâu đó , rồi kéo một góc kẻm gai đủ cho người đi bộ bước ra .
Khu thị tứ An Khê cách cổng ra vào căn cứ cũng khá xa khoảng trên dưới năm cây số , đi dọc theo liên tỉnh lộ để tìm một quán ăn , nhưng không có , chĩ võn vẹn chiếc xe bán bánh mỳ thắp cây đèn dầu leo lét , bụng đói cồn cào , nhìn mấy ổ bánh mỳ phát ớn không muốn ăn , họ kéo nhau vào thuê hai phòng trọ cho bảy người .
Hắn nói :
- Tụi mình chịu khó chen nhau nằm tạm qua đêm , may mà có nhà trọ nếu không thì ôm nhau chết rét ngoài đường , hắn ngỏ ý muốn mượn bếp của nhà trọ , mua gạo nấu cơm chống đói . người chủ phòng trọ vui vẽ nói .
- Tôi có tất cả , bếp ,gạo và thức ăn , nhưng tại sao không vào trong khu giải trí ăn đại gì đó cho khỏe , nấu nướng làm gì cho mệt .
Một người trong toán nói :
- Chúng tôi tìm không thấy quán ăn nào cã .
Người chủ nhà trọ trả lời :
- Tiệm ăn nầy trong khu giải trí , mà khu giải trí lại nằm sâu bên trong các anh đi ngoài lộ không thấy được , vào trong đó cái gì cũng có , ăn , uống và vui chơi .
Ông ta cười và tiếp :
- Các anh vào trong đó rồi , nếu đêm nay lui lại đây đủ bảy vị ngày mai tôi sẻ hoàn lại tiền phòng , thôi đi nhanh lên không thì họ đóng cửa .
4
Theo hướng chỉ của người chủ quán trọ , họ đi trở lại hướng cổng trại , rẻ trái ngang qua khu đất rộng , theo con đường đất đỏ đi sâu vào trong , trước mắt họ là một khu phố nhỏ , các cửa nhà đóng kín , ánh trăng thượng tuần lờ mờ làm tăng thêm cảnh lạnh lùng , họ đẩy cánh cữa sắt nhỏ bước vào , cổng chính là hai cánh cửa được hàn bằng cọc sắt đã khóa , bên ngoài chặn thêm một trục kẽm gai , chung quanh bờ tường bằng bờ lô , xây rất cao , trên đầu tường chăng thêm mấy đường dây kẻm gai , trông ngờ ngợ như các nhà lao .
Nhìn cách thiết kế của khu nầy , hắn vừa bước đi vừa tưỡng tượng , đang lạc vào khu phố của mấy anh chàng cỡi ngựa tay cầm dây cương ,tay cầm súng lục , bắn loạn xạ trong các phim Cowboy của Mỷ .
Hai cây đèn Măng sông tỏa sáng xanh một vùng phía trước , đó là quán ăn trong khu nầy .
Quán cũng đông , thực khách toàn là phái nử , bảy người chọn cái bàn tròn chính giữa , vào ngồi khá lâu mà không nghe ai hỏi han chi , một người cúi xuống nói nhỏ :
- Tự nhiên tôi thấy nhột nhạt , nỗi gai ốc , không hiễu sao mà mấy bàn kia sửng sốt nhìn mình ?
Một người lên tiếng hỏi .
- Bác ơi , quán còn gì ăn không ?
Người đàn ông trạc ngoài năm mươi đi nhanh ra vui vẽ nói .
- Xin lỗi , xin lỗi mấy anh , tôi thấy mấy anh lạ quá , nên nhìn sững , Từ ngày nơi nầy mở cửa cho đến hôm nay , bây giờ mới thấy lính bận đồ rằn ry vào chơi .
Một người hỏi:
- Chắc là khu cấm quân nhân Viêt Nam , nên không ai vào chơi phải không bác ?
Ông trả lời :
- Ở đây có lính tráng gì đâu mà cấm , đồn Địa phương quân của Chi Khu cách đây cũng sáu , bảy cây số , thĩnh thoãng thấy có mấy ông sĩ quan lên chơi .
Bầu khí trong quán im lặng khác thường , mấy bàn bên trong đang dòm chừng họ .
Những tô hủ tiếu được bưng ra , mọi người vừa ăn vừa cười đùa vui vẽ , có lẻ phút ngạc nhiên đã qua , sinh hoạt của quán ăn trở lại bình thường , tiếng nói chuyện , tiếng cười đùa các bàn bên trong đã bắt đầu lại .
5
Hắn ngoắt ông chủ quán , kéo ghế mời ông ta ngồi rồi hỏi nhỏ :
- Chúng tôi mới đến như bác đã thấy, bà con ở ngoài lộ họ chỉ chúng tôi vào trong nầy ăn , họ nói vào đây sẽ quên đường ra , xin bác vui lòng nói sơ qua cho anh em chúng tôi biết tình hình trong khu phố nầy có chi đặc biệt mà vào rồi quên đường ra ?
Ông ta vui vẻ nói :
- Đây là khu giãi trí bảng hiệu đặt ngoài cổng chính , chắc mấy anh đã thấy , mỗi ngày mở cửa từ 9 sáng cho tới 4 giờ chiều , có xe đưa đón quân nhân Hoa Kỳ , không biết mỗi ngày họ đến bao nhiêu người , nhưng tôi thấy đông nghẹt , ngày nào cũng vậy , các ngày lễ lớn thì đông hơn . mở và đóng cửa do Quân cảnh Hoa kỳ ( MP ) phụ trách . Trong khu nầy phục vụ bia , rượu và gái đẹp, tổng số các cô cũng trên 300 người , tuổi từ 18 đến 25 , một khu phố gái thừa đàn ông thiếu , vầo đây khó tìm đường ra củng phải .
Mọi người đều ồ lên một tiếng .
- Sao mà đông vậy ? Bằng quân số ba đại đội tác chiến rồi .
Ông nói tiếp .
- Tôi nói sơ qua cho mấy chú tính nhẫm , khu nầy là hai hình chữ nhật liên hoàn ,hình chữ nhật to nằm ngoài, hình chữ nhật nhỏ bên trong , bốn phía đối diện nhau cách nhau một con đường .
Hình chữ nhật ngoài quay mặt vào có 46 cái bar , không tính rạp xinê và bốn căn trạm xá ngoài cỗng , hình chữ nhật nhỏ trong có 16 cái không tính quán tôi và 2 tiệm 2 bên , như vậy tỗng cọng là 62 cái bar , mỗi bar ít nhất 5 cô , tôi nói là ít nhất , tính sơ cũng đã trên 300 người rồi .
Sinh hoạt ở đây rất tốt , nhất là vấn đề sức khỏe , các cô luôn được bác sỹ Quân đội Hoa Kỳ chăm sóc khám và chửa bệnh miển phí , các Bar
luân phiên nhau khám theo lịch quy định , mỗi tháng 1 lần vào các ngày thứ hai thứ tư và thứ sáu , cô nào bị bệnh nhẹ thì chích và phát thuốc uống , bệnh nặng nằm điều trị tại trạm xá , hai căn phía bên trái cống chính , có bác sĩ chăm sóc , Bar nào không chấp hành bị đóng cửa .
Ông ngừng lại hớp một miếng nước rồi tiếp .
- Vấn đề an ninh , vùng nầy người ta nói Việt cọng nhiều lắm , nhưng ở đây rất an toàn , tôi nhớ năm dầu tiên , một đêm nọ khoãng hai , ba giờ sáng nghe nhiều tiếng máy bay trực thăng rồi nhiều loạt súng của máy bay bắn , chẵng khác gì trời sấm sét , vài ba hôm sau nghe mấy ông dưới Chi Khu nói . ( Việt Cọng định mò vào thăm các cô trong khu giãi trí , bị Rada phát hiện máy bay lên rọi đèn bắn không sót một tên ). Từ đó đến giờ không còn nghe động tịnh chi cã .
6
Chung quanh bờ tường phía ngoài , tuyệt đối cấm , cỗng chính 10 giờ đêm cấm ra vào , trong nầy thì không giới hạn giờ giấc , nhưng họ cũng đóng cửa sớm để chuẫn bị cho ngày mai . Sinh hoạt ở đây đều chấm dứt sau bốn giờ chiều , có bốn cái bar mở cửa cho người Việt nam ở ngoài vào chơi , bắt đầu tù sáu giờ chiều , đó là Bar Anh Đào , Thùy Dương , Anh Vũ , và Helen .
Bar Anh Đào nghe nói có nhạc sóng , có một cô trong đó hát rất hay , tôi nghe các ông sĩ quan dưới Chi khu ra đây ăn khuya họ trầm trồ với nhau như vậy .
Hắn cám ơn ông ta rồi làm ràm nói .
- Trên 300 con người ở trong một khu gọi là giãi trí , họ coi con người là những đồ giãi trí … hết nói rồi .
Hắn hỏi ông chủ quán :
- Bác ở SàiGòn sao biết mà lên đây , quán nầy bác mua hay thuê ?
Ông trã lời :
- Tôi có người hàng xóm làm việc dưới Chu Khu đi phép về Saigòn mách miệng , tất cã các quán bar trong khu nầy đều mua , qua một người trung gian , người nầy bây giờ là chủ Bar Victorya mỗi tháng còn thu chúng tôi một khoãn tiền , gọi là tiền An-ninh .
Ông ngưng một lúc rồi nói .
- Ở đời người ta nói , rừng nào thì cọp nấy , đó là luật rừng , muốn yên ỗn làm ăn thì phải tuân thủ cho dù bất công , an ninh ở đây hoàn toàn do Quân Đội Hoa Kỳ đảm trách , không biết thu tiền nầy nạp cho ai ?
Một lần nữa hắn cám ơn ông chủ quán ,rồi nói với mấy người trong bàn
- Anh em đã nghe xong buỗi thuyết trình , bây giờ cũng hơn 8 giờ, có bốn mục tiêu chúng ta đến , ai muốn đi đâu tùy ý , nhưng nhớ cẫn thận , bác chủ quán vừa nhắc cho chúng ta biết , rừng nào cọp nấy ,phải để ý chủ và khách .
Họ đứng dậy đi ra , Hòa quay lại hỏi :
- Anh không đi ah .
Hắn trã lời :
- Thôi Hòa đi chơi với anh em đi , tôi ngồi một lát , rồi về nghĩ , nếu có ai quên đường về thì ngày mai Hòa thức họ dậy sớm để cùng nhau trở lại phi trường và đừng quên báo cáo tình hình trong đêm …
7
Mọi người đã đi ra khỏi vùng ánh sáng của ngọn đèn Măng sông , những tiếng cười vọng lại , hắn kêu thêm một ly café , ngồi nhìn những giọt café rơi đều , lòng hắn miên man suy nghĩ về cuộc sống của những người trong khu nầy , hắn quá đỗi ngạc nhiên ngoài sự tưỡng tượng của hắn , vì buông sách vở là vào trường Thủ Đức . Nông Sơn là đơn vị đầu đời lính , những tháng ngày trên đó cũng êm đềm và dễ thương , mỗi buỗi sáng nhìn mặt trời đỏ ững từ từ ló dạng trên đĩnh núi xa xa ,những đám mây bạc còn vương trên rừng lá ,màu xanh núi rừng ,pha trộn màu đỏ của bình minh , giãi lụa trắng từ hướng đông uốn khúc trãi dài về hướng tây bắc của sông Thu Bồn , một bức tranh thiên nhiên lộng lẫy , dể thương làm sao ấy . Giòng nước mát lạnh , trong vắt xanh như ngọc . Thu Bồn cái tên con sông làm cho người ta ngưỡng mộ qua thi ca , hắn đã say sưa ngắm nhìn , đã ngâm mình trong giòng sông đó . Hắn từ giã Nông Sơn ,từ giã núi rừng miền Trung tiếp tục lên ngắm núi rừng Tây nguyên , Đức Lập của tam biên , Darkto của Tân cãnh , rừng núi nào cũng vậy , cũng trùng trùng điệp điệp một màu xanh , oai nghiêm hùng vỹ , chiều chiều nhìn những chòm mây trắng sà thấp , giăng mắc trên tàng cây xanh , rồi tưỡng tượng nơi đó là chân trời ,những âm thanh quen thuộc , tiếng vượn hú chào bình minh , tiếng chim chắt chiu báo đêm sắp tàn , tiếng kêu thãm thiết của con quốc lẽ bạn , đó là tiếng vọng của núi rừng , tiếng nói đơn sơ , hoang lạnh .
*
* * *
Nghe ông chủ quán nói , hắn như trên trời rớt xuống , lần thứ nhất trong đời hắn được nghe, hắn muốn biết những gì cuộc sống tại nơi này .
Tất cã đều mới lạ , vì hắn là người về từ rừng núi . bản chất thuần lương , ôm ấp một lý tưởng xa vời , hắn học trường đạo , những bài giào lý , những đoạn Phúc âm in vào lòng , nên cứ nghĩ rằng trên đời nầy cái gì cũng công bằng , cũng tốt đẹp , hắn đã hụt hẫng khi đối diện với những việc đã qua , bây giờ đang ngồi trong một khu mà người ta đem con người làm vật giãi trí .
Đúng là con nai tơ , hắn chưa được hiễu rằng , thực tế của cuộc sống chẵng khác chi chiếc xe lữa chạy trong đường ray , nó sẻ hất văng hay cán nát tất cã những vật cản .
Mắt nhắm cố giổ giấc ngủ thì tiếng động nhẹ làm hắn mở mắt , một chú lại quay về .
8
Hắn hỏi :
- Phạm Hòa hã ! Sao mà về sớm vậy ? một mình hay tất cả .
Hòa trả lời .
- Một mình , vì trong người Hòa thấy ớn lạnh , kinh nghiệm bản thân mỗi lần như vậy là nó chuyển đau , thời tiết ở đây quá khó chịu , có lẻ bị cãm lạnh .
- Còn mấy ông kia ?
- Chắc không về lại đây rồi , thứ nhất sắp đến mười giờ , thứ hai vui lắm , rất đông , thay nhau hát , ôm nhau nhảy , nhưng bầu khí có vẻ căng thẵng , cái kiểu rừng nào cọp nấy , cũng có mấy ông bận đồ lính ra vẻ huênh hoang , theo như lời ông chũ quán hủ tiếu nói , Hòa nghỉ có lẻ đây là mấy ông dưới chi khu , phía anh em của mình chẵng ai quan tâm . Cái kiểu anh hùng trong quán rượu thì anh cũng hiểu rồi ,có khi ra cửa dõng dạc đàng hoàng , cũng có khi ra cửa vừa bò vừa lết , đó là luật chơi .
Nghe Hòa nói vậy , hắn hơi lo vì hắn là người cấp bậc lớn nhất trong bọn , nếu họ có gây nên điều gì hắn cũng một phần trách nhiệm , vì hắn đưa họ ra đây .
Nói chuyện chưa đâu tới đâu mà tiếng ngáy pho pho của Phạm Hòa mỗi lúc một to hơn , hắn mở cữa sang phòng kế bên lẫm bẫm một mình ,< cái thằng ác ôn , chưa nằm đã ngáy , may mà còn phòng này nếu không đêm nay làm sao ngũ cho nỗi với cái còi xe lửa nầy > .
***
**
Chiếc xe Dodge nhà binh đang chạy rề rề về hướng họ , tài xế là một Đại úy , vì đơn vị mới thành lập , mỗi nơi một người về tập trung lại nên chưa biết mặt nhau , xe đứng lại ông ta hỏi :
- Mới tới chiều hôm qua phải không ?
Một người trả lời .
- Dạ phãi .
- Ai là Thiếu úy Anh ?
Hắn bước ra đưa tay chào ông Đại úy và trả lời .
- Dạ tôi đây , chuẩn úy Phạm Hòa hắn đưa tay chỉ .
9
Ông Đại úy hỏi .
- Mấy người hôm qua đến bây giờ đũ cã chứ ?
Hắn trả lời :
- Dạ , đũ cả , bảy người còn nguyên vẹn .
Xe chạy , ông ta nói .
- Tôi ở Pleiku về bằng trực thăng với Thiếu tá cố vấn , ông ta đưa tôi về doanh trại mới , còn ông Thiếu Tá của mình đang chờ phương tiện tại B.11 ở Qui Nhơn . Tôi có lệnh đón mấy anh tại phi trường nhưng không biết đón bằng cách nào , tôi đến đây trước các anh mấy tiếng đồng hồ , xe không có , phía bên Cố vấn họ chạy quanh để lo việc doanh trại , tối họ mới về đưa cho tôi một thùng lương khô , doanh trại được phân phối cho chúng ta hình như đã bỏ trống từ lâu , trước mắt điện nước chưa có , chân ướt chân ráo giữa một căn cứ xa lạ rộng mênh mông , tối om , ôm thùng lương khô mà cười , nhìn nó mà chịu đói .
Hòa hỏi :
- Như vậy hôm qua Đại úy nhịn đói ?
- Không đến nỗi , mấy hộp B 3 có bánh ngọt và mấy hộp trái cây , ăn tạm qua đêm , còn may họ đưa cho một thùng Cô Ca , nếu không cũng chẵng biết uống cái gì .
Hòa đề nghị
- Bây giờ quay xe lại ăn sáng đã .
- Ừ , đúng rồi , ăn một bữa đồ tươi , không thôi chưa biết ăn lương khô đến bao lâu , vì mình thành lập trung tâm huấn luyện bổ túc cho Mike force và Biệt Kích Quân , cơ sở của một trung tâm huấn luyện không phải là nhỏ , phương tiện của mình chưa có , nhà ăn nhà ở và các sinh hoạt khác ngày hôm nay mới nhận .
Hắn hỏi .
- Thế chiếc xe nầy đâu mà có ?
Ông Đại úy nói .
- Tối hôm qua phía bên toán Cố Vấn đem giao cho chiếc nầy , tôi đã chạy ra phi trường kiếm mấy ông , nhưng khg có .
Hòa cười nói .
- Cám ơn Đại úy .
Xe chạy qua cầu sông Ba một quán mỳ Quãng gần Chi khu An Túc , có lẻ đây là quán ăn độc nhất ở vùng nầy .
Ngồi vào bàn hắn hỏi .
10
- Đại úy có khi nào nghe người ta nói chi về An Khê nầy không ?
- Có , trên Pleiku được nghe thoang thoáng . nhưng không chú ý nên không được rỏ lắm .
- Hồi hôm này , năm người của mình đã xâm nhập căn cứ địa , theo tin tình báo cho biết khoãng trên 300 tên địch đang hoạt động trong khu nầy , năm người đã trở lại an toàn sáng nay , tình hình trong đêm chưa được báo cáo cụ thể .
- Tuyệt thế à ,quân số của địch quá đông năm người làm sao mà ứng phó cho nỗi .
Họ người cười thật to … Đời lính là vậy , như những trẻ thơ , vô tư và hồn nhiên , vui được lúc nào là cứ vui ,đùa giỡn được khi nào thì cứ đùa giỡn .
***
Thời gian hình thành Trung tâm huấn luyện cũng khá lâu , vị trí khu doanh trại của Quân Đội Hoa Kỳ giao lại cho Toán Huấn luyện nằm hướng đông bắc núi Hòn Công , cách cổng trại khoãng trên dưới 6 cây số.
Dãy nhà ngũ của anh em đêm nào cũng vắng lặng , họ đã đi chơi sau bữa cơm chiều bốn giờ rưỡi , buồn quá hắn qua gọi Hòa đến gỏ cửa phòng ông Đại úy .
Cánh cửa hé mở hai đứa bước vào , ông Đại úy nói .
- Ngồi tạm hai cái ghế đó , tôi pha café uống nói chuyện cho vui .
Hắn nói :
- Hai anh em qua đây coi ông như thế nào , im lặng quá thật dể sợ , không chừng đêm mai ông một mình giữ chùa hai đứa tôi sẽ xuống núi như anh em , Hòa và hắn lặp lại những gì ông chủ quán ăn đã nói , rồi rủ ông ta .
- Thứ bảy nầy ba anh em mình đi thị sát mặt trận .
- Ừ được , đi cho biết sự đời .
- Như vậy chúng ta phải đi hai lần , ban ngày để nghiên cứu , ban đêm tấn công .
Ba anh em cười vang .
***
Trưa thứ bảy ba người vào khu giải trí , sinh hoạt ban ngày rất nhộn nhịp , đủ loại đèn màu , đủ loại bảng hiệu , tên tây , tên ta , y phục của các cô thật
11
quá nghèo nàn , thiếu trước hụt sau , nhìn họ chẵng khác gì dân làng các bản Thượng vùng Kontum , chĩ khác màu da , người Thượng da đen vì dãi dầu mưa nắng , các cô da trắng vì muốn khoe thịt để quyến rủ đàn ông , họ thi
nhau vẫy , chào , mời , gọi . Hắn lẫm bẫm < đúng là khu giải trí >.
Đảo quanh một vòng , rồi cũng vào lại quán hủ tiếu hôm nọ , ông chủ tỏ ra thân thiện , mặt lộ nét ngạc nhiên vì hôm nay thấy hoa mai nở trên nắp túi áo của ba người .
Ông tiến lại vui vẻ mời chào và nói :
- Ba ông đến đây ban đêm vui hơn , ban ngày họ tập trung kiếm Đô La mình vào chơi nhiều khi họ tiếp mình thiếu chu đáo .
Hắn trả lời .
- Chúng tôi muốn coi cho biết sinh hoạt thật sự ở đây , chứ không có ý vào một quán nào cã .
Ba tô hủ tiếu và ba ly cafe đá mang ra . Nhìn thực cảnh của khu phố hẹp nầy mà lòng hắn bừng tỉnh , đồng tiền và sự sống .
Ba người trở về nghĩ ngơi chuẫn bị chuyến xuất quân chiều nay .
Lần thứ nhất trong đời hắn vào quán rượu mà người ta gọi đó lá cái Bar , tiếng rè rè của máy phát điện phía sau nhà dội lại , tiếng nhạc xập xình , một cô tay cầm Mic, đang lắc qua lắc lại theo điệu hát của cô , khói
thuốc mờ mịt , trong quán không còn bàn trống . hắn rụt rè đi theo sau hai người , sự hăng hái ban đầu bây giờ hắn hối hận , hắn nói nhỏ với Hòa .
- Hết bàn rồi thôi mình đi chổ khác .,( có ý muốn tháo lui )
Hòa lắc đầu rồi chĩ mấy cái ghế cao phía quầy tính tiền . Ba người ngồi quay lưng lại không nhìn cảnh họp chợ trong quán Bar .
Bản nhạc chấm dứt đèn đỏ bật lên , họ dắt tay nhau về lại bàn củ . Rồi nhiều tiếng vổ tay , từ cái loa phát ra một giọng nữ :
- < Em hát cho anh nghe >.
Hắn ngờ ngợ khi nghe câu nói nầy, một câu nói quen,rất quen, hắn đã từng nghe , bản nhạc bắt đầu :
- Nếu có lần em gỏ cửa ghé thăm …
Như bị điện giật , hắn tuột khỏi chiếc ghế cao .
( Ầm .. ) cái ghế mất thăng bằng ngả xuống , mọi người quay lại nhìn ,Hòa lắc mạnh vào vai hắn hỏi :
- Bộ anh bị trúng gió hả ?
Hắn không trả lời , đứng chết sững, nhìn người đang hát , bản nhạc vừa dứt , hắn đến nắm tay kéo cô gái lên quầy , Hòa và ông Đại úy trố mắt nhìn . Hòa ghé tai hỏi nhỏ .
- Ai vậy ? quen hã .
12
- Ừ quen .
Cô gái gật đầu chào hai người rồi quay qua nói nhỏ với hắn .
- Coi như không có chuyện gì xảy ra , em sẽ nói chuyện với anh sau .
- Tại sao em ở đây ? ( Hắn hỏi cô gái )
- Ồn ào như thế nầy làm sao mà anh nghe em nói đựợc , sau giờ ( tan học) xin lỗi em nói lộn sau giờ đóng cửa em sẽ nói .
- Mấy giờ đóng cửa ?
- Bây giờ cũng được , anh đuỗi họ về là đóng cửa liền hà .
Cô gái kêu long bia thay long Coca của hắn , vẫn tật bông đùa và nghịch ngợm nói .
- Một long chia ra ( thầy một nữa , trò một nữa ) , à không, anh một nữa em một nữa , không say đâu , có long bia trước mặt mới là đấng bậc nam nhi , vào quán rượu mà uống Coca trên đời nầy chĩ có một …
Cô ta quay qua nói với Hòa ông Đại úy .
- Sao hai anh không tập cho người nầy uống bia với .
Hòa cười nói :
- Anh ấy làm bộ trước mặt cô đó .
Cô gái nói :
- Không , em biết người nầy uống nước đá lạnh cũng say .
Cô ta thọc cùi chõ vào hông hắn cười , quay qua hỏi Hòa .
- Đêm nay hai anh dự định ở lại đâu ? nếu chưa có em sẽ sắp xếp giúp cho hai anh hai chỗ tá túc qua đêm , các anh không thể về giờ nầy , em biết tám giờ tối cổng căn cứ đóng , nội bất xuất , ngoại bất nhập.
Hắn nói mai mỉa .
- Quá rành , đáng phục cô gái bán bar nầy .
Hòa và ông Đại úy nhìn hắn như ngầm hỏi ý kiến . Cô gái hiểu ý trả lời liền
- Người nầy là của em , chỉ lo cho hai anh mà thôi .
Hòa nói
- Nếu vậy có gì nhờ cô giúp cho thầy trò chúng tôi ,chân ướt chân ráo mới đến lần đầu các thủ tục cần thiết xin cô cứ nói thẳng để thầy trò chúng tôi liệu .
- Hai anh yên tâm , mọi chuyện người nầy sẽ lo , cô ta chỉ tay vào hắn
nói ( thầy của em đây ).
Hòa lộ vể ngạc nhiên
- Oh , thầy trò à , học sinh trường nào mà lại ra đến đây ?
- Thầy em cũng đang hỏi em câu nầy .
Ông Đại úy nói .
- Thôi hai thầy trò tìm nơi trả lời cho nhau đi .
13
Cô ta đi vào trong , một lúc sau cùng ra với năm sáu cô gái khác ,chỉ vào hai người nói .
- Hai anh nầy là bạn của thầy tôi , giao cho các chị đó .
- À quên , em xin giới thiệu em là Quỳnh Anh , Quỳnh là tên cha mẹ đặt cho em , còn Anh là tên của người nầy ,là thầy dạy học của , xin lổi hai anh tên gì cho chúng em tiện xưng hô .
Hòa chỉ tay vào ông Đại Úy giới thiệu :
- Đại úy Kiệt , còn tôi Phạm Hòa .
Quỳnh và các cô gái cùng nói .
- Tụi em xin chào anh Kiệt và anh Hòa .
*
***
Chiếc giường nhỏ phủ ra trắng trong căn phòng hẹp rất tươm tất, trên bàn bên cạnh cái máy cát xét là mấy quyển sách tiếng Anh , có giấy , có viết chẵng khác gì phòng của một học sinh Q. nói :
- Đây là chổ tạm trú của em , anh tháo giày , cởi bớt đồ lình ra cho thoãi mái , em đi tắm trước , sau đó tới anh .
Quỳnh trở lại với bộ đồ ngủ lụa trắng , rất đẹp , đôi mắt tròn xoe trên khuôn mặt trái xoan bướng bỉnh , Quỳnh như lực hút nam châm hắn không dám nhìn , xích lại gần cái bàn tránh chổ cho Quỳnh ngồi , Q. với tay tắt cây đèn trong phòng tối om , kéo hắn cùng nằm xuống .
- Trước khi giãi thích em muốn chứng minh một điều , anh khoan hỏi .
Quỳnh ôm Anh thật chặt , hôn tới tấp lên mặt , lên môi . hai luồng điện mạnh gặp nhau , cãm giác mới lạ đầu tiên làm cho hằn đê mê cả người bốc cháy , như con hổ đói vồ mồi , những gì chưa học , không ai dạy , mà sao bây giờ thành thạo , hầu như suốt đêm họ không ngủ …
Sáng dậy Quỳnh cuốn tấm ra dính máu và nói .
- Em đã chứng minh , em vẫn là em , em đến đây không phải làm nghề bán bar ,quán nầy của người bà con với em , lý do đến đây là tìm và học , có thể sau chuyến lang bạc nầy về em sẽ du học theo yêu cầu của gia đình , phải có một số vốn tiếng Anh nhất là đối thoại ,đây là cơ hội thuận tiện cho em hoc .
- Đó là học , thế còn tìm , tìm cái gì ?
- Tìm cái mà em muốn tìm . Truyện Tàu ngày xưa Ông Khương Tữ Nha đã câu được thời cơ sau tám mươi năm chờ đợi , em không giống ông ta ngồi chờ thời mà phải đi tìm , không biết bao lâu miễn sao tìm cho được cái mình muốn tìm , tình yêu đầu đời , hằng mộng
14
- mơ , hằng ấp ủ , em phải tìm và cất giữ ,đó là lương thực đi đường cho cuộc hành trình dài bất tận của một kiếp người , em không thể đoán được lương thực nầy chua cay hay ngọt bùi , vì nó là đinh đóng sâu trong tim óc con người , cho dù bị rỷ sét nhưng đinh vẫn còn đó , đây là một cuộc săn bắt đầy lý thú , đã trao ra và cũng đã nhận , anh đã đến dạy em học và cũng đã ít nhiều biết hoàn cảnh của gia đình
em , môi trường xã hội thuận lợi , những nấc thang đã đặt sẵn chờ đợi bước lên .
Ngưng một lúc , Quỳnh tiếp tục nói .
- Quy luật tự nhiên , không đi , thì làm sao tới đích , không tìm thì làm sao thấy , không đến đây thì làm sao hiễu được hoàn cảnh của những người con gái trong khu giãi trí nầy và còn biết bao nhiêu chỗ khác trên đất nước chúng ta , tuổi trẻ của họ đem ra mặc cã từng đồng bạc , họ đang trôi bềnh bồng trên mặt nước , họ đang té ngả , đã có ai đưa tay kéo họ đứng lên .
Qùynh cười ngắt nghẽo rồi tiếp .
- Ông bà mình nói câu gì thì đúng câu đó < muốn bắt rắn phải đào hang > vào trong quán rượu mới thấy cái hợm hĩnh của các anh , có một điều rất mâu thuẫn , đến tìm nơi nầy ,nhưng không muốn gặp nơi đây .
Anh hỏi Q .
- Tại sao đến tìm ở đây mà không tìm chổ khác ,
Quỳnh trả lời .
- Em đã nói Ông Khương Tữ Nha câu thời câu vận ,ông câu mãi rồi cũng được giang sơn , trời không phụ kẻ có lòng .
Anh hỏi .
- Em đi như vậy gia đình có biết không ?
- Đã trốn thì làm sao biết được ,thĩnh thoãng em có thư về nhà ,báo tin nhưng không ghi địa chĩ , với lại ở mấy chổ nầy chĩ có trời biết .Em nói với mấy người bà con , Ba mẹ cho em đi thực tập tiếng Anh , để chuẫn bị du học cho nên họ cũng chẵng hoạnh họe gì , bây giờ em hỏi anh phải trả lời thật với lương tâm của anh .
- Ừ , em hỏi đi .
- Từ trước cho tới bây giờ trong lòng anh có chút ấn tượng gì về em không ? anh cứ trả lơi thẵng thắn , đừng ngại chuyện vừa qua , vì đó là tự nguyện .
Anh trả lời :
- Rất nhiều , yêu trộm nhớ thầm . tình yêu đơn phương thật quá khỗ sở .
- Thế tại sao lúc đó anh không nói ?
15
- Anh sợ , cũng tính nói mấy lần , nhưng gặp em tự nhiên quên hết , trước mặt cô học trò thật khó mở miệng , gia đình nhờ đến dạy học chứ đâu có nhờ đến cua con gái của họ .
- Tại sao ra trường mấy năm rồi không về tìm em ?
- Em là con gái nhà ai thì em cũng biết , anh có học vỏ đâu mà dám xâm mình , thôi đành ôm mối tình câm .
Quỳnh nhíu mày nói :
- Thôi anh ơi ! đừng đem lý do đó ra biện minh cho sự không thật của mình , em hỏi tiếp một câu nữa .
- Cứ hỏi , anh trả lời thật với lòng anh , vấn đề tin hay không là tùy em .
- Nếu em là gái bán Bar thật sự , anh nghĩ gì ?
Anh thẳng thắn trả lời :
- Cho dù hoàn cãnh nào, hôm nay và mãi mãi suốt cuộc đời , em vẫn là em , là tình yêu đầu đời của anh , cho dù là tình yêu đơn phương , như em đã nói đây là một cái đinh đã đóng trong tim . Cám ơn em đã cho anh một tình yêu trọn vẹn , em có biết bây giờ anh sung sướng và hạnh phúc lắm không ?
- Không biết anh đang nói thật hay giã đò .
- Đây là tiếng nói trong tim của anh tin hay không là tùy em .
Họ ôm chặt nhau , bên ngoài có tiếng kêu của Hòa .
Trên xe trở về Anh bắt đầu kể lại với Hòa và Đ/úy Kiệt về cuộc tình của họ .
- … “ Tôi với Hãi là bạn học rất thân , đệ nhất cấp rồi đệ nhị cấp , Hãi là con nhà giàu , gia đình có mấy chiếc xe đò chạy đường Trà Vinh , ba Hãi là công chức cao cấp làm việc ở phũ Thủ tướng , mặc cãm giàu nghèo hơi nặng nên tôi luôn luôn tránh né , từ chối những cuộc hẹn tại nhà nó, một hôm nó đến nhà năn nỹ tôi .
- Con em của tao năm nay thi , má tao bắt tao dạy kềm cho nó , nhưng tao không thể làm được , ngồi với nó câu trước qua câu sau là hét hò đập khỏ , hai tuần qua không bữa học nào mà nó không khỏi bị đòn , con nhỏ bướng bỉnh , ngồi lầm lỳ , không ư hữ , mẹ tao thấy vậy bà cũng xót xa , bà buồn lắm , không biết tính cộc cằn từ đâu mà cứ đỗ lên đầu con nhỏ , đánh nó rồi nghĩ cũng tội nghiệp , bữa nào cũng tự nhũ với lòng mình là đừng đánh nó nữa , nhưng không hiểu sao ngồi với nó là nỗi khùng ngay , mày làm ơn giúp , thay tao kèm cho nó một thời gian .
16
Tôi đưa cho nó coi lệnh gọi động viên , nó nói .
- Bữa nay chuẫn bị vào mùa mưa , trình diện nhập ngủ lúc nầy mày sẽ dính cã mùa mưa , trình diện cuối mùa mưa là đúng chín tháng nắng , xin hoãn lại , thũ tục này tao lo cho mày , hơn nữa mày nên nghĩ ngơi một thời gian chứ vào nhà binh rồi sẽ không cựa quậy gì được đâu , phép tắc và kỹ luật , tao cũng trình diện khóa tới .
Tôi bằng lòng , ngaỳ hôm sau đến nhà Hải đúng hẹn , Hải đưa tôi vào phòng khách giới thiệu với mẹ , người đàn bà phúc hậu , ân cần hỏi han đủ điều .
Hàng hiên nhìn ra khu vườn nhỏ , cây cối trồng tĩa rất công phu có hòn non bộ ,có tàng liễu rủ , trông rất xinh , trên ghế xích đu , con bé em Hãi đang say sưa bên chiếc đàn guitar miệng hát nho nhỏ , Hãi bực bội nói .
- Ngày nào cũng vậy ,sắp thi rồi không lo học, đàn với địch , không biết hát hò ra sao mà lẫm bẫm như con khùng suốt ngày .
Hãi lớn tiếng .
- Quỳnh ! cất đàn vào học , kể từ nay anh Anh sẽ kèm cho mày , tao chịu đầu hàng rồi . cố gắng mà học .
Con bé Quỳnh nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói :
- Thầy đến dạy em mà đi hai tay không à .
Hãi hỏi .
- Sách của mầy rồi , bảng và phấn cũng đã sẵn không đi hai tay không thì còn gì nữa .
- Em nghĩ anh phải dặn ông thầy , đến dạy em phải mang theo vài cái gậy , chứ đừng có dùng tay khỏ lên đầu , vì đầu của em anh khỏ mấy lâu nay đã chai rồi , bây giờ đụng vào sẽ rất đau tay .
Hãi quay qua nói .
- Mày coi đó , tao không chịu nỗi miệng lưỡi của nó , chua hơn giấm , thôi xin mày làm ơn , tao thua nó .
Hãi bỏ ra nhà ngoài , tôi nói với con bé .
- Em yên tâm , anh đang chuẫn bị lấy đai đen ba đẵng Thái cực đạo , bình thường hai cục gạch tay anh đụng nhẹ là bể làm đôi , đầu của em không cứng như hai viên gạch đâu , thôi đừng cãi lẫy nhau nữa , em vào học đi .
Thông thường ngựa chướng là ngựa hay , con bé rất thông minh và lanh lợi , chịu nghe và chịu học , tâm hồn cỡi mỡ , mấy ngày sau không khí bớt căng thẵng có nói có cười .
17
Trên chiếc xích đu như mọi ngày ,trước giờ học con bé vẫn ôm chiếc guitar say sưa ngồi hát nho nhõ , một hôm tôi đến sớm nó ngoắt tôi lại chĩ ngồi xuống đầu chiếc xích đu và nói .
- Anh à ! không ,( thầy à) , muốn nghe em hát không ?
- Thầy cũng đúng mà anh cũng được . Rất muốn , và rất tò mò , hát hò ra sao mà lúc nào cũng lãm nhãm trong miệng .
- Em , à không , con , đang luyện thi ca sĩ . mộng của con là làm ca sỹ đó thầy .
Tôi chận lời con bé .
- Trước hết em nhỗ cây chanh đi trồng chổ khác , cái gì mà con rồi em , theo anh em cố gắng học , rồi thi vào trường Quốc gia âm nhạc , nơi đó sẽ phát triễn được năng khiếu của mình .
- Mẹ em thích em đi ngành y , em không thích , em phãi thực hiện giấc mơ của mình cho bằng được , hôm nay anh là người thứ nhất nghe em mở miệng , em hát cho anh nghe thử hai bài , sau nầy nếu được làm ca sỹ thì hai bài nầy là hai bài ruột dành tặng cho anh , bài Người ấy và bài Gõ cữa .
Quỳnh say sưa hát , diễn đạt tâm tư qua từng câu từng chử . Tôi vỗ tay sau hai bài hát .
- Em hát rất hay giống như ca sỹ nhà nghề , anh nghĩ em sẽ nỗi tiếng nếu em có cơ hội thi thố tài năng , và cứ như vậy ngày nào tôi đến cũng ngồi chổ đó cũng lời nói ( em hát cho anh nghe ) cũng hai bài hát trên.
Mấy tháng liền ngày nào cũng vậy , nghe đến nỗi thuộc lòng , một hôm Quỳnh nói với tôi đó là lối nhồi sọ , Q. nói đúng , tôi đã bị nhồi sọ, một câu nói và hai bài hát được nhồi nhét mỗi ngày , có khi vào quán cà fê hay một nơi nào đó tình cờ nghe một trong hai bài nầy là tôi không thễ nào quên được hình ảnh của Quỳnh , tóc xỏa che mặt , má ép vào ve đàn guitar, say sưa hát , hồi hôm Q . cũng .lặp lại lời đó : ( Em hát cho anh nghe ) , rồi câu hát mở đầu của bài Gõ cữa tôi thật sự hết hồn , tại sao Quỳnh đến nơi nầy , gia đình thuộc loại có tầm cở , chĩ hai anh em , học hành tới nơi tới chốn , thiếu gì mà phãi đến khu giãi trí mua vui cho thiên hạ .
Ông Đại úy Kiệt hỏi .
- Thế Quỳnh đã giãi thích như thế nào ?
- Nỗi loạn , ngang bướng , làm theo sỡ thích riêng , đã ở khu giã trí Hầm Rồng Pleiku rồi xuống đây ,lý do trau dồi đối thoại với người Mỹ , ban đêm thĩnh thoãng hát một vài bài cho vui , hai nơi Q. đến
18
chủ quán là người bà con . Có điều làm tôi lo lắng Q. nói chủ đích là tìm tôi .
Hòa hỏi
- Thế tình cãm thầy trò ra sao ?
- Thật tình tôi thích Quỳnh từ lúc đến nhà dạy kèm , nhưng vì tính rụt rè , hơn nữa mình tự đào một hố ngăn cách giữa giàu và nghèo nên tôi không dám mơ ước , tính tình của Q. hay trêu chọc , không biết câu nào thật câu nào dã , nhiều khi muốn mở miệng nhưng vì không nắm chắc phần thắng cho nên không dám liều , thư tỏ tình cũng đã viết nhiều lần nhưng không dám lấy ra khỏi túi áo để đưa .
Hòa hỏi tiếp :
- Bây giờ anh tính sao ?
- Thật tình tôi không muốn xa Quỳnh , nhưng không biết phải làm sao ? tôi giữ Q. cho tôi, hay báo cho gia đình Q . biết .Chắc chắn họ cũng rất đau khổ , gia đình chĩ hai đứa con , một trai một gái , hơn thế nửa con gái mà đến những nơi như thế nầy thật là quá mạo hiễm , tôi có thể mướn nhà để chúng tôi cùng sống , nhưng còn Hãi bạn chí thiết của tôi ,còn ba mẹ của Q. sau nầy thành vợ thành chồng làm sao đối diện với họ , họ có biết rằng tình cờ gặp Q. tại đây , hay họ nghĩ mình quyến rũ con em của họ theo mình , cho nên tôi tính là sẽ biên thư cho Hãi biết ,rồi mọi chuyện cứ cho nó xuôi theo tự nhiên , theo ý của Hòa và Đại úy thì sao ?
Hòa nói :
- Theo tôi , anh nên bàn với Q. xem ý của cô ta ra sao ?
Anh đáp :
- Hồi hôm tôi có gợi ý , nhưng Q.phản đối quyết liệt , Q. nói đó là việc của Q. sẽ biết cách lo liệu .Cũng không hiểu Q. vì ngỗ nghịch bỏ nhà đi chơi hay còn vấn đề gì khác nữa ? con người nầy thật quá nông nỗi và ngang bướng .
***
Một tháng sau Anh nhận được thư trả lời của Hãi , hai người đã gặp nhau theo ngày hẹn trong thư , Hãi đi xe nhà có tài xế. cùng đi có cô em con bà dì .
Quán hủ tiếu là nơi dùng cơm tối của Anh và Quỳnh . Chiều nay Quỳnh sững sốt khi thấy hai anh em của Hải , mặt Quỳnh đỗi sắc , đôi
19
lông mày nhíu lại , đứng lên đi ra ôm vai Hãi và cô em , quay qua nói với Anh .
- Anh làm ơn vào nói với cô Tâm em phải về Saigòn gấp , đây là chìa khóa phòng , anh vào coi cái gì dùng được anh cứ lấy , còn không kêu cho mấy người trong đó .
Quay qua Hãi , Quỳnh nói .
- Anh Hãi em xin lỗi anh , xin lỗi em Thư , đường sá xa xôi em hành hạ hai người , thôi mình rời đây đi anh ,về Qui nhơn ở lại ,nếu không trời tối tài xế lạ đường , xe qua đèo An Khê nguy hiễm .
Quỳnh ôm Thư đi , không chào , không quay lại , Hãi nắm tay Anh đi ra bãi đậu xe , Anh quá lo lắng , không ngờ phản ứng của Quỳnh qua quyết liệt , Anh bứt rứt và hối hận , bập bẹ nói .
- Anh xin lỗi , anh sẽ xin phép về thăm em .
Quỳnh không ư hữ , hối tài xế nổ máy cho xe chạy .
Hãi bắt tay Anh nói .
- Cám ơn mày , hẹn gặp tại Saigon , khi nào về nhớ tin để tao đón .
*
***
Anh đã viết thư liên tục , một tuần hai ba lá , nhưng không được một thư trã lời nào cã .
Trung tâm Huấn Luyện đã bắt đầu hoạt động , cán bộ huấn luyện không mấy người ,công việc quá bận rộn không thể nào xin nghỉ phép được , một tháng , hai tháng rồi hơn một năm lượng khóa sinh giãm dần . Anh xin nghĩ phép về tìm Quỳnh , mẹ Quỳnh tiếp rất vui như lúc trước, rồi cho biết Quỳnh đã đi du học sau khi trở lại nhà hai tháng , từ ngày đi tới giờ rất ít viết thư về , bà mang ra cho Anh một bao lớn trong đó toàn bộ những lá thư Anh đã gởi cho Quỳnh hơn một năm nay . Cầm túi đựng mấy chục lá thư Anh thở dài mệt mỏi , có phải mình đã quyết định quá vội vàng chăng , nhưng dù sao đi nữa có lẻ nhờ vậy mà Q. đã xuất ngoại để học .
Sáu tháng sau từ ngày vác bao thư từ nhà Quỳnh về An Khê Trung tâm huấn luyện dóng cửa , toán A.183 trở về Trung Tâm Huấn Luyện Lực Lượng Đăc Biệt tại Đồng Bà Thìn gần bán đão Cam Ranh .
Từ đó cả ba người được chuyễn về Nha Kỹ Thuật .
20
**
Đời lính của hắn vẫn vậy , không đơn vị nào ở lâu . Về Nha Kỹ Thuật , hắn được chuyễn đến Sở Liên Lạc , rồi đến Chiến Đoàn 3 Xung kích , hai năm sau hắn được điều qua Sở Công Tác , Đoàn 71 , rồi Đoàn 72 . Những ngày chuẫn bị về Đoàn 72 được Hãi báo tin Quỳnh sắp về nhưng chưa chính thức ngày nào .
Lúc nầy tình hình chiến sự ngày càng sôi động , Phước Long , Ban Mê Thuột . Đoàn 72 cũng đang trong vùng hành quân , rồi không bao lâu thì Quãng Trị và rồi cã miền Nam đều mất .
Điều buồn nhất là không có dịp đón Quỳnh ngày trở lại , và xui xẻo nhất cho Quỳnh và gia đình vì Quỳnh về chỉ được mấy tháng là miền Nam mất.
Mấy năm lây lất trong các trại giam từ Nam ra Bắc , rồi ngược trỡ vô , tấm thân tàn tạ của ngày về , đến tìm Quỳnh với một hy vọng rất mong manh , nhìn qua khe hở cánh cửa sắt , lá cờ đỏ đang rủ xuống trước ban công nhà , những chiếc quần đen vắt lên sợi dây kẻm được máng theo hàng cau tây bên phải lối đi vào nhà , con chó mực đang cào văng đất tung tóe ở gốc cây bông sứ .
Cách bày biện nầy là nhà của các cán bộ miền Bắc . Nhà của Quỳnh là miếng mồi ngon của chế độ , không biết bố con của Hãi đã được về chưa ? Q.và mẹ đã đi đâu , vượt biên , kinh tế mới . Họ có đủ can đãm để đối diện với những cảnh cướp giật trên tay người khác của xã hội nầy không ?
Trở về với cuộc sống phó thường dân đất nước Xã hội chũ nghĩa ,lao động là vinh quang , ăn không đủ no , áo quần chục miếng vá , rách vá đã đành mà lành cũng đem ra vá , rồi lăn xã ra đường kiếm cơm , cần câu cơm của hắn bây giờ là chiếc xe Suzuky người em rể sau khi vượt biên để lại .
Vinh quang của Xã hội chũ nghĩa bắt con người phải thay thế con vật , một bữa ăn , cơm một phần chín mươi chín phần còn lại là khoai sắn , gọi là cơm độn , con người bị hành hạ đã đành , các phương tiện giao thông cũng thê thãm không thua chi con người , xe bốn bánh gắn thêm một cái lò than , bắt nó phãi lao động , nó bò , nó lết, chĩ mười cây số nó chạy hơn nữa ngày. Xe hai bánh của Nhật cũng chẵng thua chi ,chĩ mồi một tý xăng
21
ban đầu cho máy nỗ sau đó độn bằng dầu hôi , nó giận dữ , gầm gừ la hét vang trời , khói đen mù mịt cã đường phố.
Ngày qua ngày cầm cần câu cơm chạy rong khắp các nẻo đường , đễ kiếm ăn , và cũng để dò la tìm kiếm tin tức của Quỳnh .
Đó là nghề mà xã hội chũ nghĩa gọi là xe ôm .
Ưu việt của Xã hội chũ nghĩa là ( ÔM ) , xe đạp ôm , xe Honda ôm , bia ôm , cafe ôm rồi cắt tóc cũng ôm mọi thứ đều ôm , ôm chặt , ôm cứng , ôm tháo mồ hôi , ôm ứa nước mắt , đặc biệt có một loại ôm rất mơ hồ đã đưa không biết bao nhiêu người vào tù , đó là ÔM CHÂN ĐẾ QUỐC , đây là cái thòng lọng thắt cỗ bất cứ ai mà chế độ muốn .
Hắn đã mệt mõi trong vai trò phó thường dân Nam bộ , không khi nào tìm được bình an nội tâm , cuộc sống luôn ở thế thũ và bị động , mất lòng tin
với xã hội và với mọi người chung quanh ,sống cũng như chết , phải đi trong cái chết để mong tìm sự sống , hắn suy nghĩ nhiều về điều nầy, và
quyết định phải ra đi , cuộc sống hiện tại chẵng khác chi những giây phút hấp hối của một người bệnh trên giường .
Đem cần câu cơm tặng cho người bạn già cùng đơn vị ngày xưa .
Dù có chết cũng không thể chết trong lòa hõa ngục trần gian nầy .
Vượt biên …Đó là lối thoát duy nhất để tìm tự do . Hắn đã ra đi .
*
***
Sau 11 năm trở lại , cái nhãn hiệu Ngụy quân mà ngày xưa họ gắn lên trán hắn , cũng chính họ đã gở xuống thay vào một nhãn hiệu mới Việt kiều yêu nước .
Chuyến xe lữa rời ga Sài Gòn sáu giờ chiều đưa hắn lui về thành phố biễn, nơi đã để lại trong hắn nhiều kỹ niệm . Hắn lặng ngắm thành phố đang trỡ mình thức giấc sau một đêm dài , tiếng mời gọi của mấy anh chạy xích lô , mấy chú xe thồ , nhưng hắn muốn đi bộ để họa may tìm lại được chút gì ký ức còn vương vãi đâu đây , hàng me cao lá xanh đẫm sương mai đang bay lượn trong gió sớm , hình như nó đã già đi , rất nhiều cành đã khô đã trơ trụi , hàng phượng mùa nầy rồi mà chẵng thấy ra bông , sân cỏ rộng của nhà thờ ngày xưa bây giờ không còn nửa , dãy nhà của chế độ đã mọc lên .
22
Không khí ban mai của thành phố biển thật trong lành , nhưng trên gương mặt của con người đang hằn lên sự bất an , u uẫn ,đôi mắt quầng thâm buồn lặng , hình như lâu lắm rồi họ đã quên cười .
Hắn đã đi lang thang qua không biết bao nhiêu con đường , đã mõi , đã mệt ghé vào một quán café , hắn là người khách thứ hai vào đây giờ nầy , chọn cái bàn gần cửa sổ để chận mớ không khí bên ngoài vào, nhìn cách trang trí quán nầy có cái gì đó gây một ấn tượng , cái nón sắt bể đặt nghiêng đưới gốc cây bông sứ trong cái chậu to đặt ngay chính giữa quán , cây phượng lan hoa màu tím đang trỗ được trồng trong một phần trái bom , với những miếng vỏ cong vòng còn dính lại, đặt trên quầy tính tiền , cái gạc nai móc hai cái mủ nồi , một xanh một đõ . quanh vách tường nơi nầy móc chiếc áo trận xanh , nơi khác áo hoa dù , tóm lại toàn là những quân trang ,quân dụng . Một cãm giác buồn len lỏi gợi nhớ thời đã qua , áo trận đã rách , mủ sắt đã bể ,đất nước tan tành theo , với cách trang trí nầy chủ quán chắc là đồng đội , hắn nhìn chừng về phía trong đễ cố nhìn mặt người chũ quán biết đâu là bạn cùng đơn vị ngày xưa .
Ly cà phê đen mang ra , trước đây thành phố nầy cà phê rất ngon , nguyên chất ,không pha chế , vì gần Ban mê thuột , nhưng bây giờ chưa biết sao , hy vọng là không bị độn như cơm độn lúc trước .
Nhìn hai bao đường nhỏ trong dĩa một hàng chữ in màu xanh , café Quỳnh Anh .Quỳnh Anh cái tên mà hơn hai mươi năm trước Quỳnh giới thiệu tên mình với Đ/úy Kiệt và Phạm Hòa tại An Khê .
Phin café đã không còn giọt , cầm bao đường mân mê mãi không muốn xé ra , sợ rách chữ trên đó , đặt bao đường xuống vẫy tay gọi người chạy bàn xin đường không có bao .
Cái loa nhạc trên tường phát tiếng bụp bụp , rồi tiếng re re , họ đang tua băng lại , bản nhạc mới được phát ra , người nữ ca sỷ réo rắt ( … thôi anh đi về đi ….) tiếp theo là hai bãn nhạc hắn đã được nhồi sọ , hắn đứng phắt dậy như bị điện giật , sững sờ nhìn quanh , rồi từ từ ngồi xuống lại , hắn đã ngồi im hơn hai tiếng đồng hồ , không biết đễ làm gì , nhưng hắn không muốn đi , hắn cũng biết có hàng triệu băng nhạc phát hành , và cũng có hàng vạn tên Quỳnh Anh . Nhưng sao lòng hắn vẫn nóng như bị lửa đốt , hình như Q. đang hiện diện đâu đây .
Hai chục ngày tại thành phố nầy không ngày nào hắn không đến quán Quỳnh Anh , ngồi suốt buỗi , có khi rất sớm , có khi rất khuya , hy vọng
23
gặp được người chủ quán , lần nào cũng vậy hắn nghe hai bãn nhạc đó và yêu cầu cho nghe nhiều lần , một hôm hắn gọi người chạy bàn lại nói .
- Tôi muốn gặp chủ quán .
Người chạy bàn trả lời
- Chủ quán đã về quê ,
- Lúc nào về lại ?
- Không biết .
- Đi bao lâu rồi .
- Tuần nầy .
- Ở đây ông chủ hay bà chủ .
- Không ông cũng không bà mà là cô chủ .
- Cô chủ tên gì .
Hắn cười trả lời .
- Có cần phải biết tên thật của chủ mình hay không ? người làm mà tò mò thì mau bị ra khỏi quán đó ông ạ .
- Cám ơn , khi nào chũ quán về , cho tôi gởi lời thăm .
- Mỗi ngày hàng trăm khách ra vào , có khách bình thường , có khách không bình thường , biết ai lại ai mà nhắn với gởi thưa ông .
- Tại sao gọi là khách bình thường và không bình thường ?
- Xin lỗi ,ông cũng đang nằm trong danh sách không bình thường .
- Có lẽ đúng như vậy , nhưng em cứ nói với Cô chủ của em, tôi là Khương Tữ Nha , là chủ nhân của hai bài hát Người ấy và Gỏ cữa .
Trở về khung trời cũ
Tìm lại dấu chân xưa
Gót giày không in lại
Lòng chợt nhớ bâng khuâng .
Phố cũ đã thay tên
Ánh đèn vàng hiu hắt
Người đi về phía trước
Bước chân buồn trong đêm.
Trở về khu phố cũ
Tìm lại bóng người xưa
Cụm cúc vàng tàn úa
Thêm một mùa thu qua
Nhíu mày cay đôi mắt
Nước mặn nào đã chảy
Có phải người đang khóc
Qua rồi ngoài tầm tay .
Khu phố cũ chiều nay
Đã một thuở đong đầy
Hồn dâng cao chất ngất
Mối tình chấp cánh bay …
No comments:
Post a Comment