Saturday, January 30, 2010

Nỗi lòng ngày Tết .



Báo đăng dự tiệc đón mừng Xuân ,
Ô hay , Tết đến  thêm một lần
Lật lịch tìm coi ngày thứ mấy
Năm nay rơi trúng buỗi cuối tuần .
                    
Giật mình ngày Tết đã đến gần
Sao về chi sớm thế hã Xuân ?
Cã năm mất việc,mắt ngời sáng
Bên nầy … bên Nớ … nát ruột gan  .

Con diều kinh tế đang đứt dây
Xăng lại leo thang tính từng ngày
Thẻ không cà được vì điểm Bad .
Xuân về có thấu nỗi đắng cay ?

Đi tìm phố Việt để mua Xuân
Người đông chen chúc chợ cuối tuần
Lất phất mưa phùn ran rát lạnh
Ảm đạm nhìn trời nhớ Mậu Thân . . . 


Seattle ,Jan 30.2010.
 Phương Lâm Ngôn Nguyễn .ĐCT 72 NKT .

Chúc xuân .

Canh Dần minh niên khai bút vàng .
Kính  chúc Trăm Họ được an khang.
Tài lộc năm nay đua nhau tới .
Nhà nhà , Nha, Sở mãi bình an .

   Vhvn/NKT. Kính chúc .

Ngày ra tù .

Người đàn ông ngoài 30 tuỗi , nước da xanh mét ,hàm râu tua tủa , mặt mày hốc hác bệnh hoạn , cái quần lính bac màu , chiếc áo sơ mi không biết màu trắng hay vàng ,lấm tấm rất nhiều vết dơ của mũ của cây dính vào , lưng mang một cái Balô nhà binh cũ , hai cái túi hai bên đã rách toe , đứng tần ngần trứơc một ngôi nhà nhõ xinh xinh , miệng lẫm bẫm điều gì rồi xô cánh cữa gỗ bước vào trong .
Con chó mực từ đâu đó lao ra , sũa inh ỏi , nhãy chồm lên tấn công . hắn đứng yên một chổ , người đàn bà nhõ con ,tóc kẹp , chạy ra từ cánh cừa nhà bếp , nhìn qua hắn biết ngay người này khg phãi là dân ở đây , cũng giống như con chó , bà nhãy đong đõng , chĩ tay vào mặt hắn , la hét
- Ai cho ông vào đây ,tưỡng nhà khg có người lẽn vào để ăn cắp hã ? Đi xin ăn thì cũng có ông , có bà , tại sao không về hương khói cuối năm , mà còn lãng vãng ở đây định dỡ trò lơ xẹc ha ? Cút mau , không bà gọi Công an bây giờ .
Hắn trã lời .
- Thưa chị ,tôi vào đây để hỏi thăm người quen .
- Không ai chị em quen biết chi với ông , thứ dân móc túi bến xe , bến tàu . ra khỏi đây mau .
Người đàn bà xô hắn ra , phụ thêm sức cho bà là con chó mực nhãy chồm theo nhe răng táp hụt mấy lần , chũ với chó sao mà giống nhau như khuôn rập .
Ra khõi cánh cửa gỗ . hắn đỗi lối xưng hô .
- Thưa Cô , nhà nầy là của cô Diệu , sao bây giờ…
Bà ta ngắt ngang câu hỏi của hắn ,trả lời mau .
- Đúng nhà nầy của cô Diệu chồng là ông Nam ,họ bán lại cho tôi hơn hai năm rồi, được chưa ?
- Được rồi , xin cám ơn .
Ông Nam bà Diệu hai cái tên làm hắn điếc tai ,hoa mắt , máu nóng dồn lên não , Hắn như người mất hồn ,lang thang trên phố vắng của buỗi chiều ngày cuối năm .Hắn đang khóc ,khóc thành tiếng ,khóc thãm thiết như lúc ha huyệt người thân . Nước mắt , nước mũi chãy lòng thòng , cơn căng thẵng cũng theo đó rơi dần xuống đất ,quẹt vào tay áo ,hắn lấy lại thanh thãn sau khi đã đi đến cùng đích của đau khỗ .

Hắn nhớ lại ngày hôm qua , nhận giấy tha , nhắm mắt chạy một mạch ra khõi cỗng trại tù , xin quá giang nhiều chặng , cố gắng về cho kịp ngày tết với gia đình , không ngờ vợ hắn đã lầy người khác , bán luôn căn nhà mà hằn đã chắt chiu xây dựng trên máu và mồ hôi .
Đi về đâu giữa chiều 30 tết , từ trại tù ra , chĩ còn cái balô với bộ đồ tù sọc trắng sọc đõ . Từ hôm qua tới giờ chẵng có gì trong bụng , tinh thần suy sụp , trái tim nhói đau , vi trùng sốt rét đang thừa dịp tấn công . Run cầm cập , lạnh từ xương sống tõa ra , hai chân co rút không thể bước thêm một bước nào nữa .
Hằn tựa lưng vào trụ đèn đường thiếp đi trong tột cùng mõi mệt , không biết đã bao lâu hắn mơ hồ nghe tiếng người nói , lúc xa lúc gần .
- Hết chỗ chết rồi hay sao mà tìm tới trước cữa nhà tôi thế nầy .
Họ đá mạnh vào hông , coi hắn chết chưa , cánh tay nặng nề hắn dơ lên dụi mắt . tiếng người đàn bà vui vẽ nói .
- May quá chưa chết , nhà cửa ở đâu không lo về , kiếm ăn ngày nầy ai mà cho .
Tay run rẫy mò túi quần sau , móc ra một tờ giấy , đưa cho bà ta , thều thào qua hơi thở :
- Tôi từ trại tù cãi tạo mới được thã về , giấy ra trại của tôi xin bà coi , từ hôm qua tới giờ không có chi trong bụng , phần thì đói , phần thì sốt rét lên cơn , bà có chi ăn xin làm ơn giúp cho tôi một bữa .
Bà ta cầm tờ giấy đi vào nhà ,một lúc sau ra lại với hai người con gái , bà ta nói .
- Xin lỗi ông ,thời buỗi nầy chẵng biết tin ai . Vợ chồng họ cũng còn bán đứng nhau , gia đình tôi cũng có người đang cãi tạo ngoài Hà Nam Ninh , tôi đang cúng mâm cơm ngoài trời ,trong lể tất niên , ông đợi tàn nén nhang rồi dùng tạm
Mân cơm cúng đã đưa vào hàng hiên , hắn ngồi vào chiếc ghế mũ thấp , bưng chén cơm , múc chan mầy muỗng canh măng , gắp cục thịt heo kho tàu cho vào chén , hắn ăn chĩ chừng đó , đặt chén đủa xuống hắn giãi thích với người đàn bà tốt bụng
- Trong trại mỗi bữa ăn , đơn vị chia cơm là muỗng , lâu ngày bao tữ hẹp lại,bâygiờ mân cơm ngon như thế nầy cũng không thể dùng nhiều hơn .
Hắn đứng dậy thưa .
- Cám ơn bà đã cho bữa ăn nầy , đây là bữa tiệc đầu đời cũa tôi , rồi ngày mai khi bước vào giòng thác của đất nước Xã Hội Chũ Nghĩa , không biết có cơ may thoát ra khõi những cơn nước xoáy hay sẽ bị dận chìm vào đáy vực sâu .
Hắn trở lại con phố vắng ,bây giờ hắn rất tĩnh táo , giãi phóng , đúng , hắn đã được giãi phóng sạch sẻ , chĩ còn cái mạng , người không ra người ma không ra ma . Hai người đàn bà gặp hắn , một nhà quê , một thành thị , đều cho hắn là rác rưỡi ,con mắt của họ là con mắt của người đời , họ nhìn bên ngoài của hắn cho hắn là loại lưư manh , móc túi ,là đầu đường xó chợ .
Hắn đi lang thang để tìm chỗ ngũ qua đêm , bến tàu , rồi bến xe , hắn là rác , nhưng không dám đặt mình nằm trên rác . Hắn nghĩ đến một chổ chắc chắn nơi đó sẽ cho hắn một giấc ngũ ngon lành .
Hành lang bệnh viện .
Hắn là một xác chết biết đi , nên cũng chẵng ai dòm ngó gì , hắn chọn một góc xa ánh đèn điện vàng heo hắt . Rút tấm ny lông rách từ túi ba lô trải xuống nền xi mắng , tấm ny lông rất trung thành đã đi theo nhiều năm , qua nhiều chặng đường gian khỗ , bây giờ nó cũng già đi , cũng khô cằn như chũ , đưa tay vuốt cho thẵng , tiếng rột rẹt khô khan trầm lắng , cái ba lô làm gối , đặt lưng nằm thữ , ngữa mặt nhìn lên trời , đặc quánh một màu đen của đêm trừ tịch .
Hắn ngồi lên rút tấm vãi cắt nhõ làm khăn mặt bên túi ngoái ba lô , đi tìm nhà vệ sinh để kiếm nước rữa .
Đất nước Xã hội chũ nghĩa , nhà vệ sinh của bệnh viện thật quá kinh khiếp , nền nhà không biết họ đúc bằng thứ vật liệu gì mà ổ gà ,ỗ voi cùng khắp , vòi nước chảy yếu ớt , màu vàng vàng hôi mùi phèn và rỹ sét , hắn rùng mình lờm lợm , chiếc khăn ướt cũng làm cho hắn tĩnh táo hãn ra .
Trỡ lại chỗ ngũ , cứ nghĩ là đã đi lộn chỗ , nhưng không chính là góc nầy , hắn ngỡ ngàng không biết ai đã dọn sạch đồ dùng của hắn .
Hắn ngồi xuống cười thật to , lẫm bẫm một mình , còn cái mạng nầy sao không ai lượm cho luôn , lưng đặt xuống nền xi măng lạnh , đôi dép râu mòn gót gối đầu , đâu đó tiếng pháo giao thừa vọng lại , đầu óc trống rổng không còn cãm nhận nào của ngày trở lại , hắn ngũ thiếp đi trong niềm đau giãi phóng .

Phương Lâm Ngôn Nguyễn ( ĐCT/72/NKT ).

Một thời để nhớ


Hoàng hôn xuống rất vội
Trường Sơn rừng biên giới
Lạnh lùng in dấu chân
Âm thầm trong đêm tối .
        Bóng mình in mặt  suối
        Nước cuốn  chãy về xuôi
        Giòng  suối với giòng đời
        Mãi trôi  không ngừng lại .
Tiếng vượn hú kéo dài
Đánh thức loài muông thú .
Rừng xanh còn ngái ngủ
Cành lá nặng sương mai .
       Gai nhọn vẫn nằm yên
       Nhức nhối  da thịt mềm
       Tiến lên không mệt mõi
       Người lính chiến không tên .
Đã qua nhiều ngày  đêm
Cùng nhau  về  điễm hẹn
Phong lan rừng tõa ngát
Mặt trời cũng vừa lên  
      Biết ngày nào trỡ lại
      Tìm bóng ma biên giới
      Đánh thức bao đồng đội
      Âm thầm ngũ giấc  dài .

 Phương Lâm Ngôn Nguyễn .

Friday, January 29, 2010

Chuyện Vui Kingbee Lương Ngọc Ánh Houston Texas

Trên giường bệnh, người sắp chết nắm chặt tay ông bạn nối khố, cũng là người hùn vốn làm ăn chung, nói trong hơi thở đứt quãng:
- Đến lúc này... tớ phải cho cậu biết một sự thật... mà tớ chôn giấu bấy lâu nay... Nếu không nói ra được...
tớ sẽ chẳng thể nào yên lòng nhắm mắt...
Người bạn cảm động:
- Tớ đây, cậu cứ nói đi!
- Nghe này!.. Chính tớ đã lấy trộm 100 triệu trong két sắt của công ty... Chính tớ là người bán bí quyết công nghệ cho một hãng đối thủ... Tớ thật là tồi tệ!.. Tha thứ cho tớ nhé!..Chưa hết đâu!.. Tớ... và vợ cậu... đã... ngủ với nhau... - Người hấp hối nấc lên và trào nước mắt.
Người kia nắm chặt tay bạn:
- Anh bạn thân mến! Đừng tự dằn vặt mình nữa! Tớ sẵn lòng tha thứ cho cậu và cũng nói luôn để
cậu đỡ ân hận: Chính tớ là người đã đầu độc cậu đó.

Trên xa lộ liên bang 10 , một xe police hú còi và chặn lại một chiếc xe Chevrolet đen . Anh tài xế quay kiếng xe xuống , từ tốn hỏi :
- Có chuyện gì hở ông cảnh sát .
Ông police mỉm cười và nói :
- Không có gì amigos ! Từ nãy tôi đã quan sát cách thức ông chạy xe, rất là cẩn thận. Đầu năm mới, sở cảnh sát có treo giải thưởng 5000 đô
cho ai chạy xe cẩn thận nhất . Và tôi nghĩ rằng ông được trúng giải . Nhân tiện tôi hỏi ông định làm gì với số tiền này ?
Anh tài xế có làn da ngăm ngăm, hớn hở cười tươi :
- Dạ , em định qua bên Los Angeles rồi thi lấy bằng lái xe .
Một bà ngồi kế bên, có lẽ là vợ hắn, nói xen vào :
- Thầy đừng nghe lời nó nói, nó xỉn rồi nên ăn nói bậy bạ.
Bên băng ghế đằng sau có tiếng nói vọng lên :
- Đã nói mấy cha rồi. Đừng có dùng xe ăn cắp mà hổng nghe.
Ông police chưa kịp bấm máy walky- talky, nghe vài tiếng dọng cốp đằng sau xe đùng đùng:
- Ê tụi bay! Qua biên giới tới El Paso chưa ?

Hai cô gái nói truyện với nhau:
- Tớ thấy cậu có bệnh gì đâu mà tuần nào cũng đi bác sĩ vậy ?
- Đành rằng như vậy, nhưng ông Bác sĩ ấy trẻ, đẹp trai, khám bệnh rất nhiệt tình và toàn diện nữa chứ.

Hai người bạn gặp nhau sau một năm xa cách:
- Mối tình đẹp của cậu và "con nai vàng ngơ ngác" ra sao rồi ?
- Hết rồi cậu ơi! Chẳng còn bóng dáng con nai vàng ngơ ngác đâu cả nữa....
- Sao vậy ?
- ...Chỉ thấy con sư tử Hà Đông sau khi cưới nàng về !!!

Trong một buổi họp mặt những nhà thơ, tại nhà một thân hữu.
Con trai của gia chủ hồ hỡi kể với ông cụ hàng xóm:
- Cháu vừa đi công tác xa về. Lúc thì Hà-nội, khi thì Sài-Gòn, lúc thì Cà Mau, vui lắm cụ ạ. Có đi mới biết được nhiều, đúng như ông cha mình đã nói: "Đi ngày đàng, học sàng khôn". cháu thấy khi mình muốn bán gì thì phải tìm chỗ nào người ta cần mới bán cao giá được.
- Thế hả ? Sau bao nhiêu năm gom góp, lão có hơn 800 bài thơ, nhờ cháu bán dùm nghe.
- Dạ để cháu mang xuống vùng 4 bán cho bác, vì tháng trước khi cháu vừa đi qua bến đò Vĩnh Long, cháu thấy nhiều bảng cắm ngoài đường như: "Nhà cho thuê","Cần mua ve chai cũ" "Cần người làm"... và lại có cái bảng thiệt lớn đề là: "CẦN THƠ". Chắc thơ bác sẽ bán được cao giá ở đó.

- Kẻ giúp tội phạm phạm pháp gọi là tòng phạm.
- Kẻ giúp đỡ tội phạm tránh né hay qua mặt luật pháp sau khi bị bắt gọi là: LUẬT SƯ !

Trong một dòng tu khổ tu Công Giáo, các thầy dòng luôn phải cấm khẩu, chỉ được phát biểu khi có phép và nhứt là không bao giờ yêu cầu điều gì cho bản thân mình. Trong một bữa cơm, một thầy thấy trong tô cháo của mình có
con chuột nhắt chết. Làm sao bây giờ? Bụng đói meo sau một ngày làm việc mệt nhừ. Thầy đành nhắm mắt ngồi im suy nghĩ. May quá, thầy tìm được giải đáp để có bát cháo khác mà không lỗi luật dòng. Thầy giơ tay xin phép.
- Thầy Antôn có điều gì muốn nói ?
- Thưa cha Bề Trên, các thầy ngồi quanh bàn con đều thiếu con chuột chết trong cháo.

- Cứ mỗi lần tôi cất tiếng là các bà, các cô sụt sùi khóc.
- Bạn ca vọng cổ mùi hả?
- Không! Tôi thổi kèn đám ma.

Chuyện Vui Kingbee Phạm Công Khanh Úc Châu

Gửi quý vị chuyện vui " Tìm bạn bốn phương " .

Chúc quý vị những ngày cuối tuần vui vẻ.
pck
***********
1. Nam , 25 tuổi, cao 1.7m, nặng 72 kg. còn độc thân. Hiện làm giám đốc kinh doanh của công ty gia đình. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe BMW, một thuyền buồm, 1 biệt thự ở Hawaii, có hai ngôi nhà mặt tiền nằm trong khu trung tâm thương mại sầm uất . Không mua. Không bán. Cũng không cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi.

2. Một thanh niên 26 tuổi, độc thân vui tính, khoẻ mạnh không rượu chè bài bạc, chích choác, yêu màu tím, tôn thờ sự thủy chung, hơi lãng mạn, có khả nãng tự chăm sóc bản thân và người khác, ăn ngủ luôn đúng giờ giấc, sống rất kỷ luật.
Không lang thang trên mạng, chít chát hay chơi game trực tuyến. Sáng dậy sớm 7 giờ tập thể dục cùng hàng xóm. Sau đó làm việc đến 5 giờ chiều. Tối 9 giờ đi ngủ. Ðã sống theo đúng thời khoá biểu trên 2 năm và sẽ tiếp tục như thế cho đến hết cuộc ðời còn lại.
Muốn quen biết các cô gái dịu hiền, đẹp, dễ thương có lòng vị tha...
Ai mến xin thư về cho: Nguyễn Văn Minh, Khu A, Phòng Số 6, Trại giam Chí Hoà. Xin làm ơn ghi rõ "Khu trại giam tù chung thân". Xin cảm ơn các bạn đã đọc thư giới thiệu của tôi

Lời Chào



Đại hội Nha Kỹ Thuật Lần thứ 8 .

Nhớ một thuỡ, ngày xưa hào hùng đó
Cánh hoa dù, lộng gió giữa trời cao
Nhãy xô đêm, làm bạn với trăng sao
Cuộc chiến đấu, đã đi vào kỳ tích.

Đời của Ta, lính Biệt Kích Lôi Hỗ
Sáng Sài gòn, chiều cữa ngõ Tam biên
Tắm Thu - bồn, sưởi nắng lửa Trị-Thiên
Đạp Trường-Sơn, dọc suốt miền Duyên-Hãi

Nha Kỹ Thuật, chưa một lần thất bại .
Bến cãng kia, người Nhái đã ghé thăm
Đài Gươm Thiêng, tấu bản nhạc điều quân …
Những trận chiến, âm thầm trong bóng tối .

Đã qua rồi, bây giờ ngồi ôn lại .
Nhìn tấm hình, không còn nhận ra ai ?
Ba mươi lăm năm, cả một đoạn đường dài
Đại hội tám, coi ai còn ai mất .

Nhiều thời gian ta ngồi coi trang lốc (blog)
Không còn nghe tiếng quốc lạc xa đàn …
Đắm chìm trong những năm tháng hiên ngang
Nha kỹ Thuật viết lên trang hùng Sữ .

Ngôn Nguyễn . ĐCT 72 / NKT.